"Phát điên" vì phải hầu hạ cha chồng suốt 10 năm nay
Đi đâu ông cũng nói tôi là hồ ly tinh, nhà ông vô phúc mới có người con dâu như tôi.
Tôi lấy chồng được 2 năm thì mẹ chồng tôi mất do bạo bệnh, khi ấy bà mới 52 tuổi, chồng tôi lại là con duy nhất trong nhà nên bố chồng chuyển đến ở với vợ chồng tôi, đến nay đã được 10 năm. Suốt 10 năm nay, tôi đã phải nhịn nhục đủ đường, nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Trước khi bố chồng tôi nghỉ hưu, ông đã từng làm sếp trong một đơn vị, hằng ngày người đến tìm bố chồng tôi làm việc rất đông, mà ông cũng nhiệt tình tiếp khách, nên mỗi lần có khách là tôi lại phải vào bếp tối mặt.
Vốn dĩ tôi đi làm đã rất mệt rồi, làm về lại còn phải phục vụ khách của bố chồng, tôi thật sự không chịu không thấu, nhưng mà chẳng làm thế nào được, lại cố gồng mình lên. Thế nhưng, ông chưa bao giờ được một câu khen ngợi động viên, lúc nào cũng chỉ biết chỉ trích, nói tôi chưa chu đáo, làm đối phó, còn mắng chồng tôi không biết dạy vợ.
Bố chồng tôi không ăn thịt, không ăn hành tây, gừng, tỏi. Vì vậy ông không đi nhà hàng bao giờ, ông cũng không biết nấu ăn nên đôi lúc gia đình tôi ra ngoài ăn đổi bữa thì cũng phải làm cơm trước cho ông. Bố chồng tôi cũng không bao giờ ăn lại đồ xào nấu lại, tất cả đều phải là đồ tươi mới. Chỉ cần tôi làm trái ý một chút là ông chửi tôi bất hiếu, là loại con dâu chẳng ra gì, thậm chí còn gọi điện về nhà bố mẹ tôi, nói bố mẹ tôi không biết dạy con.
Vì chuyện này, nhiều lần tôi đã uất ức đến mức khóc cả ngày, mắt thì sưng, đầu thì đau. Nhưng thương chồng, tôi lại nhịn xuống, lại tiếp tục chuỗi ngày cam chịu.
Vệ sinh cá nhân của ông thì thực sự không chấp nhận được, tất ông đi cả tuần thối um mới chịu cởi ra giặt một lần, mỗi lần về nhà đều có thể ngửi thấy mùi hôi chân của ông. Đáng sợ hơn, bố chồng tôi không thích tắm, cả tháng trời oi nóng ông cũng chỉ tắm một hai lần.
Tôi không tiện nói nên bảo chồng lựa lời khuyên nhủ, ở như thế vừa mất vệ sinh vừa không có lợi cho sức khỏe. Tuy nhiên sau khi nghe chồng tôi góp ý, bố chồng tôi làm loạn lên, nói rằng chúng tôi mất dạy, chống đối, coi thường ông.
Đến khi ông nghỉ hưu, tôi còn khổ hơn gấp bội phần. Ngoài những yêu cầu khắt khe, ông còn có sở thích sau khi đi đánh bài về tối, khoảng hơn 10h ông sẽ bật đài thật to ở phòng khách, không cho ai ngủ. Tuy nhiên hễ chúng tôi nói ông vặn nhỏ chút hoặc dùng tai nghe, ông sẽ sửng cồ lên nói chúng tôi kiếm cớ nói ông, là loại con cái chẳng ra gì.
Tôi từng bàn với chồng tìm một người chăm sóc cho ông hoặc kiếm cho ông một người hợp hợp về sống, để ông ở nhà của ông. Chẳng ngờ khi nghe ý kiến đó, bố chồng tôi chửi chúng tôi rất to, mục đích là để hàng xóm nghe thấy, ông còn nói phí công nuôi nấng chồng tôi, nói chồng tôi là đồ nghịch tử, nghe vợ không nghe bố. Đi đâu ông cũng nói tôi là hồ ly tinh, nhà ông vô phúc mới có người con dâu như tôi.
Tôi thật sự khổ tâm, sức khỏe sa sút, tinh thần căng thẳng, khó chịu, rất hay cáu gắt. Không khí trong nhà lúc nào cũng như có quả bom chực nổ. Dạo gần đây, con của chúng tôi đã có dấu hiệu bướng bỉnh và học theo thói xấu của ông. Tôi luôn luẩn quẩn suy nghĩ trong đầu: hoặc chồng tôi đưa bố đi, hoặc tôi ly dị.
10 năm nay, tôi khổ nhục lắm rồi. Hơn nữa, sống trong môi trường như thế này, con tôi cũng sẽ không phát triển được bình thường, bị ảnh hưởng cuộc sống không tốt.
Tôi biết chồng tôi vô tội nhưng mọi người nói tôi nên làm thế nào? Có phải tôi quá ích kỷ, quá bất hiếu hay không?
Theo xaluan