Cha chồng thường xuyên đánh đập cháu gái, bất đắc dĩ, tôi đành phải dùng hạ sách

| 07/04/2017 | 639 Lượt nghe

 

Trọng nam khinh nữ, bố chồng tôi chưa một lần bế cháu gái, còn thường xuyên lấy cơ đánh đập con gái tôi.

Bố chồng thường xuyên đánh đập cháu gái, bất đắc dĩ, tôi đành phải dùng hạ sách...
Chồng tôi nói với bố, con bất hiếu với bố, nhưng bố đánh con gái con như thế con không thể chịu được (Ảnh minh họa)

* Chuyện ghi lại theo lời kể của chị M (Thường Tín, Hà Tây, Hà Nội). Chị năm nay đã ngoài 30 tuổi, chị mở hàng nước chè ngoài cổng một khu công nghiệp. Mỗi ngày, chị đều kể đi kể lại cho mọi người nghe câu chuyện của bản thân gia đình chị. Có lẽ, nỗi đau trong chị mãi không thể nguôi ngoai, chẳng thể vứt bỏ, chị đành kể ra cho nhẹ bớt lòng.

" Tôi và chồng tôi quen biết nhau trong một dịp sinh nhật bạn chung của hai đứa. Gia đình chồng tôi rất khá giả, bố mẹ anh đều là những người làm kinh doanh, còn bố mẹ tôi chỉ là những người làm thuê làm mướn kiếm sống qua ngày. Chính vì vậy ban đầu bố chồng cao ngạo của tôi rất coi thường tôi, thậm chí còn xúc phạm gia cảnh bần hàn của gia đình tôi ngay trước mặt tôi, sau đó vì nhiều lần chồng tôi kiên quyết nên ông ấy đành miễn cưỡng chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Sau khi kết hôn, bố chồng tôi đã dùng mọi cách để giày vò tôi, chỉ cần tôi không làm vừa ý ông một chút thôi là ông sẽ hết lời nhiếc móc tôi. Có một lần trong bữa ăn, tôi đột nhiên bị nôn ói, bố chồng nhìn thấy liền lớn tiếng mắng tôi là con nhà vô giáo dục. Sau đó chồng tôi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì bác sĩ nói tôi đã mang bầu rồi.

Biết tin ấy, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng, thế nhưng trong lòng tôi thì thấp thỏm lo âu, bởi vì tôi biết bố chồng tôi là một người trọng nam khinh nữ. Thế nhưng đúng là sợ điều gì thì điều ấy đến, sau mười tháng mang thai, cuối cùng tôi vẫn sinh ra một bé gái.

Từ khi sinh con bé ra, ông nội con bé chưa từng một lần bế cháu. Khi con gái tôi được hai tuổi rưỡi, chúng tôi đang bàn tính xem nên gửi con đến nhà trẻ nào thì bố chồng tôi lại nhất quyết muốn bàn đến vấn đề sinh thêm cậu con trai. Lúc sau, khi bố đi vắng, khi đó con gái tôi vẫn còn bé chưa hiểu chuyện, nghe thấy thế bèn nói không thích có em trai, thế là bố chồng tôi vô cùng giận dữ, bèn tiến đến túm chặt tóc con gái tôi mà đánh con bé. Lần đó tôi với bố chồng đã xảy ra trận cãi vã lớn. Tôi không muốn lớn chuyện nên giấu chồng, dặn con bé không kể bố nghe.

Khi con gái tôi đã ba tuổi. Bố chồng tôi ngày càng gia trưởng và quá đáng, luôn bắt nạt mẹ con tôi. Bây giờ tôi lại mang thai, bố chồng tôi tìm người đến khám thai cho tôi, và không ngờ lần này lại là một cô con gái, bố chồng tôi lập tức ép tôi phải bỏ cái thai này đi. Tôi không đồng ý, bố chồng tôi lại mắng chửi và đánh đập con gái tôi.

Nhìn những vết hằn roi trên người con, tôi vô cùng đau lòng, và cảm thấy mình không thể để bố chồng bắt nạt như thế này nữa. Tối hôm đó tôi bèn nghĩ ra một cách. Tôi tìm cơ hội quay lén hình ảnh bố chồng tôi chửi mắng và đánh đập con gái tôi. Ngày hôm sau tôi đưa cho chồng xem đoạn clip đó trước mặt bố chồng tôi. Vừa nhìn thấy, sắc mặt chồng tôi liền thay đổi, vội kéo con gái lại vén áo lên xem những vết hằn trên tay con bé, sau đó giận dữ ẩn mạnh bố chồng tôi một cái.

Sau đó, chồng tôi nói với bố, con bất hiếu với bố, nhưng bố đánh con gái con như thế con không thể chịu được, từ giờ về sau con cùng vợ con con sẽ chuyển ra ngoài sống, bố không nhìn thấy chúng con nữa thì cũng sẽ không thấy phiền lòng nữa, như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Nói xong câu đó, chồng tôi lập tức kéo tôi vào phòng dọn dẹp đồ đạc, trong khi bố chồng tôi vẫn gào thét chửi chúng tôi bất hiếu sau lưng, thế nhưng chồng tôi vẫn làm như không nghe thấy gì, kiên quyết đưa tôi và con gái rời khỏi căn nhà đáng sợ ấy.

Cuộc sống sau khi rời khỏi nhà chồng là chuỗi ngày đầy vất vả của hai vợ chồng với hai đứa con nhỏ. Tiền không có, công việc bấp bênh, có lúc chồng tôi phải đi làm phụ hồ để kiếm thêm thu nhập. Tôi cũng không được nghỉ ngơi, vừa sinh con 1 tuần đã phải địu con nhỏ ra ngoài bán nước. Nhưng vất vả là thế, tôi vẫn thấy hạnh phúc hơn khi ở cùng với bố chồng.

Sau đó một thời gian, khoảng 2 năm, bố chồng tìm đến. Trông ông tiều tuỵ, ốm yếu đến mức phải chống gậy. Chồng tôi thương cảm bàn tính bảo quay về nhà. Nhưng tôi chưa kịp vào đến cổng, đã nghe ông gào thét đuổi tôi và hai đứa con gái ra cửa, chỉ nhận chồng tôi về. Ông nói cho chồng tôi cưới vợ khác để sinh con trai.

Cuối cùng, chúng tôi lại rời đi. Có lẽ, trên đời, cái khó thay đổi nhất chính là bản chất của con người. Người độc ác, suốt đời cũng không hết sự độc ác."

Theo xaluan

Đánh giá bản tin này