Bước chân...trên con phố vắng
Những giọt "mưa" vẫn rơi trong lòng, dù cho cố "nắng"
Cảm giác buồn ve vãng, niềm vui sẽ...khó mà tìm lại
Ngước mặt lên...đôi mắt...rưng rưng từng giọt nước dài
Khi con số 2 không tròn vai...hay chẳng tồn tại..
Thì cảm xúc...của cô đơn...chắc chắn sẽ bị dồn lại
Sẽ không phai...cho đến lúc...tay nắm lấy được hạnh phúc
Nhưng mà điều đó chỉ đến khi nào cố gắng tập quên được thành thục
Ver 1:
Dù quá khứ có gạt đi nhưng vẫn là một phần không bỏ được
Nên người ta luôn mặc cảm với những chuyện của lúc trước
Khi...mọi thứ hiện hữu, nhưng...không tin là sự thật
Càng nghĩ càng rối chẳng thể thay đổi, để rồi nỗi đau đứng thứ nhất
Hôm nay...cũng chỉ là quá khứ của ngày mai
Cứ ôm lấy nó đi, nỗi sầu, thời gian thì chạy mãi
Cũng mong ước cho tương lai, được nắm đôi tay mềm mại
Nhưng ngược lại với bàn tay trắng, liệu được may mắn đi bên ai?
Khoác nặng trên vai ký ức về người con gái lúc xưa
Đã từng tưởng tượng ra màu hồng, mà cuối cùng cũng mục rữa
Và một lần nữa, tại sao không thể nói
Lang thang thấy họ trong tay chỉ muốn quay về vội
Nếu như đơn côi đỡ khổ...như người ta thường nói
Thì đã chẳng phải sầu, như lúc lạc quan: "cũng bình thường thôi".
Số phận là vậy mà
Dẫu có cố thoát, nó vẫn lẫn quẩn...như một thây ma
Mel:
Đã cố vứt hết tiếng yêu...nhưng
vì sao con tim không thể ngăn thương đau
vì sao bên nhau lại chẳng được dài lâu
Giọt buồn đó cứ rơi hoài...xóa đi mong mau phai nhòa
Nhưng không..."sự thật" vẫn đắng cay
Ver 2:
Mùa hè đến, nhiệt độ dường như ngày một tăng
Nhưng cái nóng vẫn không làm tan được sự lạnh lẽo lòng mang nặng
Giọt mồ hôi căng thẳng, anh sợ sự than phiền
Em nào đâu biết chỉ một câu nói sẽ làm tất cả tan biến
Anh muốn có được nhiều hơn là 4 bức tường nó vẫn quanh quẩn
Muốn có được em người anh luôn tìm, sao quá xa làm anh phân Vân
Anh