Đã lâu không còn yêu, không còn ai đợi chờ,
Không còn người đưa tiễn. Mới biết mình bơ vơ.
Đông đã thay mùa thu, trời khép kín sương mù,
Lá vàng sao còn rụng, và một trời âm u.
Bây giờ em đang ở đâu? còn lại anh nỗi nhớ u sầu.
Mối tình xưa sống lại chập chờn trong cơn đau.
Nắng chiều cháy vàng phố vắng, tiếng chuông nhà thờ im lặng.
Một góc nhỏ giáo đường anh nghe lòng xót xa.