Ver 1: MTK
Lai một lần nữa… tao phải cầm lấy cây bút
Và viết lại những dòng tâm sự của tao trong những giây phút
Dù bút đã cạn nhưng tao vẫn không thể từ bỏ đam mê
thật sự chán nãn nhưng bỏ rap… tao vẫn không thể làm thế
sự dằn vặt tao ăn năn vì miệng nói tay không làm
hát qua loa vài ba câu nhưng ngoài đời tao thật không dám
trình độ tao không thể bảo đảm, chiến tranh Việt rap tao không ham
nên tao chỉ việc push off the mic là cách duy nhất không đụng chạm
bao chiến tranh bao mâu thuẫn rồi kết quả là một số không
tan biến nhanh lòng thù hận nhưng hận thù ngày càng đổ đống
nó đâu biết gì về rap nó chỉ biết đó là niềm vui
nó đâu biết là đang hát lên những lời nhạc đã tàn lụi
ngày hôm qua nhạc nó sống, có người chà đạp có người chê
qua lời ca nó cố chống làm cho nhạc rap có người mê
nên nhạc nó vẫn sống ở trong tim, chết dy lặng lẽ trong tưởng tượng
hai vị trí không thể nào tương đương… nó phải chọn 1 trong 2 con đường… huh
Hook
mà nó vẫn bước vẫn bước đi ... trên con đường phía trước
suy nghĩ thực tế cảm nhận được ... khó khăn từng chặng đường
mục đích để sống là không còn đấu tranh mà định hướng
kẻ yếu người mạnh 2 hoàn cảnh 2 trái tim đều trái ngược
Ver 2: Mintaz
Nghoảnh mặt thứ nó vẩn thường xuyên đối mặt
cứ như 1 thói qen đến rồi lại đi nó đâu cần thắc mắt
Nút thăc ai sẽ tháo bỏ....cứ khi típ tuc lai cứ trở về y cũ k thề đổi thay dù nó đã cố hếc sức
ngày hôm qa ngày hôm nay mọi thứ lặp lại vẫn như vậy
vẫn qanh quẩn ở đâu đó chưa thể tìm ra màu xanh ấy
màu đời trắng họa màu đen xen lẫn lừa dối và đắng cay
và bik bao giờ có đc ăn năn gạt bỏ bụi bám để đổi thay
cứ 1 mình rồi lẵng lẹ khẽ nhẹ bc qa tất cả
lời ng nói rồi sẽ cất but cũng chỉ là thoáng qa
cố nui dưỡng niềm hf dù vẫn bik ỡ rất xa
rồi bỗng tuyệt vọng từ chối chờ đợi và nó đã mất hếc tất cả
tương ấy cha mẹ h th