Đưa em vào lãng quên, anh tự nhắc bản thân mình như vậy
Sự quen thuộc đã không còn quen thuộc nữa rồi
Nhưng rõ ràng là dường như vẫn còn rõ rệt
Cứ bước đi nào, cứ cố gắng vượt qua nổi đau này
Cố quên đi niềm đau mà em đã đem lại cho anh
Coi như không có chuyện gì xảy ra cả
Nhắc nhỡ bản thân rằng, hãy cứ tiến lên, tìm cho mình một bầu trời mới
Bầu trời quang đãng, đợi cơn mưa tới nói lời kết thúc
Dưới cơn mưa, hòa vào cùng giọt nước mắt
Sao đâu đâu anh cũng thấy hình bóng của em
Có phải là lau khô nước mắt sẽ không thấy em nữa không
Trong tâm trí anh, nụ cười của em vẫn còn đang rất rõ
Khiến anh dường như bị trói buộc trong hơi thở của em
Thế rồi giọt nước mắt tuông rơi khi em ra đi
Giữ chặt lấy em sẽ khiến tôi bỏ qua khoảng cách
Nhưng quá chật chội khi tôi bước đi trong thế giới này của em
Sẽ chẳng nhìn thấy rõ được nhau, đều là em hay chính anh, cũng hiểu được điều đó
Chúng ta sẽ chẳng bao giờ được gặp lại nữa
Có lẽ hai ta phải buông tay.