Giận thương
TG: Trần Hoàn
Em yêu anh như câu dân ca. Giận mà thương sao mà da diết thế. Ôi câu ca nặng tình nặng nghĩa. Có lúc nào anh giận em không? Rứa có lúc nào, anh giận em không? để thương suốt cả ngày em giận. khi xa nhau đến ngàn vạn dặm. giận chẳng còn, mà thương rộng dài thêm. Em nhớ ngày em nhớ đêm, giận mà thương xoáy lòng em đó. Thương mà giận, dễ gì đã có. Em chỉ tìm thấy ở anh thôi. Một nắng hai sương đội trời đạp đất. bao vất vả bàn tay em lo hết. Những đổi thay anh chưa thể hiểu,ơi câu ca rằng giận mà thương, mà thương. Anh (ta) lại đi khắp mọi nẻo đường, mang câu ca và tình yêu thắm nồng. Khi trở gió mình vẫn ấm, bởi giận rồi cũng chỉ để thương thêm.