Anh đi rồi, tôi về ôm phận lẻ loi, khi tình khắc sâu trọn đời nên tình còn đắng trên môi. Còn mình tôi, nằm ôm gối chiếc ngậm ngùi, buồn thương vây kín khung trời, để giờ xa vắng rồi anh có vui. Yêu nhau rồi, sao giờ anh đành phụ tôi, quên những đón đưa trong đời...chút tình xưa đã phai phôi. Dòng đời trôi, giờ anh xa cách thật rồi, làm sao để cố quên người, để niềm đau đắm chìm vào hư... không. Nhớ, lúc mới gặp nhau nào ai hay biết khổ sầu, tình ta ngỡ vẫn xanh màu, trọn đời mình luôn có nhau. Ngờ đâu anh ra đi về phương ấy để một mình tôi đắng cay, thôi ta đành...xa cách từ đây. Anh bên người, thôi còn mong đợi mà chi, khi đã trót quên câu thề, để giờ e khóc chia ly. Buồn mà chi, còn than với trách được gì, đường khuya lặng lẽ tôi về, chút tình ta chỉ là một cơn mơ...